Lần nữa, chúng tôi, những người trong nhóm
Hướng Thiện từ Mỹ về Việt Nam thực hiện chương trình “Khơi Nguồn Ánh
Sáng” cho 350 ngàn người mù nghèo bị đục thủy tinh thể.

Hành trình đã vạch định. Làm thế nào để sớm đem lại ánh sáng cho
những người mù, cho những người bất hạnh mà cuộc đời của họ đã nhận
chịu nhiều cam khổ. Trên mỗi số phận, kiếp người mà đấng tạo hóa tác
thành sao vẫn có nhiều người thương tật, tình cảnh của nhiều gia
đình có mẹ già mù lòa, các em bé tật nguyền, những người đàn bà bán
thân nơi vùng ven biên. Trái tim Việt Nam chảy máu. Huyết thống.
Giống nòi. Chúng tôi cùng chảy lệ theo niềm đau, nỗi hiu quạnh của
từng cảnh đời thoi thóp hy vọng những bàn tay nhân ái bắt một nhịp
cầu yêu thương. Từng cảnh đời mà chúng tôi đã gặp. Từng cảnh sống,
chúng tôi ngậm ngùi. Thị trấn Tây Ninh, cửa khẩu Mộc Bài, người
thanh niên mù lòa tên Nguyễn Văn Hải, 23 tuổi ở ấp Xóm Lò, xã Tiên
Thuận, tỉnh Tây Ninh, lần bước theo dấu chân của người vợ trẻ. Anh
mời chúng tôi mua vé số: “Chú ơi, mua cho cháu vài tấm vé số, cầu
mong cho chú được trúng…...”. Tôi nhìn dáng vẻ tiều tụy của anh ta,
nét xanh xao của người vợ chưa đầy 18 tuổi. Tấm vé số, nếu may mắn,
chưa hẳn đã thay đổi cuộc đời tôi. Nhưng, những tấm vé số đó được
mua là miếng ăn, manh áo của vợ chồng anh ta. Tôi hỏi: “Cháu mù từ
lúc nào. Có còn thấy lờ mờ không”. Anh nói: “Ðôi lúc cháu thấy một
vệt sáng lung linh”. Như vậy, vẫn còn hy vọng. Dù mong manh và tốn
kém, chúng tôi cố gắng tận chữa cho anh ta. Ðôi mắt người vợ bừng
sáng, rạng lên một niềm vui. Nhìn theo giọt nước mắt của người vợ
chảy xuống vừa đủ thấm chiếc áo thô cũ kỹ. Tôi nhận ra, người vợ
đang mang thai, theo cô, đứa bé trong bụng được 7 tháng, nhưng cái
bụng thì không nhô cao lắm, nhỏ thó theo vóc dáng gầy yếu của cô.
Ngày sinh của đứa bé trong nỗi lo sợ của cha mẹ. Không biết cháu có
bị mù lòa bẩm sinh như cha cháu hay không? Rồi đây, cháu có theo gót
cha mẹ vất vưởng trên những hè phố rao bán những tấm vé số độ nhật.
Tương lai của cháu là một dấu hỏi buồn. Tôi hỏi người vợ: “Tại sao
cháu làm vợ một người mù”. Người vợ trả lời: “Bởi vì, chồng cháu mù
nên cháu thương ảnh”. Tôi hỏi tiếp: “Nếu chồng cháu được sáng mắt,
cháu còn ở với ảnh không”. Người vợ đáp nhanh: “Ảnh mù cháu còn lấy,
huống hồ ảnh được sáng mắt. Xin các cô chú cứu giúp chồng cháu”. Tôi
lặng người. Ðó có phải là một tình yêu đích thực, một hạnh phúc son
sắc mà người thanh niên mù được bù đắp. Tôi còn biết thêm, ở Tuy Hòa
có một mối tình diễm tuyệt mà cô ký giả Phương Trà của báo Phú Yên
kể cho tôi: “... chuyện bất ngờ đến cho một thanh niên mù Lê Ðình
Hòa, làm thơ ở sông Ðà Rằng:
“Rằng đời chắc thực là mơ
Rằng hai con mắt đã mờ rồi sao
Ðôi khi trong giấc chiêm bao
Tôi nghe vỡ mộng hôm nào với trăng …”

Cảm nhận những vần thơ của anh nên một cô giáo ở Bắc Cạn, Thái
Nguyên đã yêu thương người mù này và quyết định làm vợ anh ta…”. Ðó
là những chuyện tình đẹp, ít xảy ra trong đời sống. Có lần, tôi hỏi
bác sĩ Mai ở bệnh viện mắt tỉnh Cà Mau: “Nếu có một người mù được
bác sĩ chữa sáng mắt, ngỏ lòng yêu bác sĩ thì bác sĩ chấp nhận hay
không”. Cô Bác sĩ nói: “Những người mù khi được sáng mắt, họ cũng
bình thường như bao nhiêu người khác. Em cũng có thể yêu họ và họ
cũng có thể yêu em”. Bác sĩ Mai còn nói: “Mỗi lần, thấy một bệnh
nhân được sáng mắt, mình vui lắm. Cái cảm giác rất là lạ. Chính
trong gia đình Mai cũng có người bác bị mù nên Mai rất thấu hiểu
tình cảnh của người mù. Niềm vui của người mù cũng chính là niềm vui
của Mai gắn bó với bệnh nhân từ bao năm nay”. Câu trả lời rất dễ
thương, rất tình người làm chúng tôi phấn chấn hơn. Ở đâu thì vẫn có
những trái tim chan hòa yêu thương. Như tôi đã nói: “Khơi Nguồn Ánh
Sáng cho người mù, họ sẽ rất hạnh phúc và chúng ta sẽ an vui hơn”.
Quả đúng vậy, những bệnh nhân khi được sáng mắt họ đều bày tỏ lòng
cảm kích đến bác sĩ và những ân nhân giúp đỡ. Bác Lê Thị Tẻ, 82 tuổi,
xã Hòa Vinh, huyện Tuy Hòa nói: “Bác sĩ mổ mắt cho tôi như là cha mẹ
đã tái sinh”. Còn bác Nguyễn Thị Nghĩa, 70 tuổi ở Sài Gòn ra KomTum
thăm con gái, nhân có đoàn bác sĩ mổ mắt từ thành phố ra mổ miễn phí,
con gái bác xin cho bác được mổ. Bác cho biết: “Bị mù từ năm 1986,
gia đình quá nghèo, sống lây lất, không thấy đàng, nhiều khi con
muỗi, con ruồi cũng bốc ăn. Sau mười mấy năm, bây giờ mới được sáng
mắt. Cái áo bác mặc mấy chục năm tưởng là màu đen, bây giờ lại là
màu xanh dương. Bác cám ơn chương trình này. Cám ơn các bác sĩ …”.
Bác Nguyễn Thị Lữ, 76 tuổi, ở huyện Bắc Bình, tỉnh Bình Thuận bày tỏ:
“Trước khi mổ mắt, tôi hoàn toàn không thấy đường, chỉ một tuần sau
được sáng mắt, vui lắm. Người già mà còn bị mù thấy cô quạnh làm sao.
Chồng chết 20 năm. Với 6 đứa con, tôi không thể chăm sóc và nhìn
thấy chúng. Năm năm qua, cảnh đời thay đổi nhiều quá”. Bác Lê Thị
Ánh, 68 tuổi, ở Bình Phước, tỉnh Bình Thuận, nghẹn ngào nói: “Cám ơn
người trong nước và người ngoài nước đã mổ nhân đạo cho chúng tôi có
lại được ánh sáng”. Riêng trường hợp em Nguyễn Thị Như Ý, 10 tuổi, ở
huyện U Minh, tỉnh Cà Mau bị mù bẩm sinh 100% nên không thể nào chữa
được. Em mơ ước được đàn, được hát, được gửi nỗi lòng của mình đến
các bạn cùng cảnh ngộ. Bài hát: “Hát cho mẹ về với con … Mẹ đi vắng,
con sang chơi nhà bà, con cầm cây đàn con hát, hát cho mẹ về với
con, hát cho mẹ về với con”. đã làm cho mọi người rơi lệ.

Từ đầu năm 2004 đến nay Hội Giúp Người Mù đã cùng Hội Bảo Trợ Bệnh
Nhân Nghèo phẫu thuật cho 13339 người bị đục thủy tinh thể tại 16
tỉnh thành. Riêng Hội chúng tôi đã giúp được 4000 CA mổ để góp phần
tại: Bạc Liêu 50 người, Bình Ðịnh 600 người, Cà Mau 200 người, Bình
Thuận 525 người, Daklak 940 người, Daknong 200 người, Gia Lai 1976
người, Huế 1600 người, Khánh Hòa 738 người, Kontum 450 người, Long
An 200 người, Ðà Nẵng 500 người, Ninh Thuận 1140 người, Phú Yên 1900
người, Quảng Nam 2000 người, Quảng Ngãi 320 người. Ngoài ra, Hội
Giúp Người Mù tại Bắc Cali và Hội Phụ Nữ Nhân Ðạo tại Seattle còn
tặng thêm cho những bệnh nhân nghèo bị khuyết tật ở Tuy Hòa 100
triệu đồng tiền Việt Nam, Cà Mau 2000 USD, Trung Tâm Nhân Ðạo Quê
Hương, huyện Dĩ An, tỉnh Bình Dương 4000 USD và cá nhân anh Nguyễn
Công Chánh, Phó Chủ Tịch của Hội Giúp Người Mù góp thêm 2000 USD nữa
để Trung Tâm Nhân Ðạo Quê Hương có điều kiện xây dựng thư viện cho
các em mồ côi, khuyết tật. Ðồng thời, chúng tôi đưa 40 em bị mù bẩm
sinh và bị giác mạc lên bệnh viện Nhi Ðồng 2 để chữa trị. Trường hợp
này, nếu phẫu thuật hay ghép giác mạc phải tốn gần 2000 USD cho mỗi
em. Rất tiếc, trong số 40 em mà chúng tôi đưa đi chữa trị, may ra có
7 em được phẫu thuật sáng mắt.

Khi đến Trung Tâm Nhân Ðạo Quê Hương, các em quây quần bên chúng tôi,
duy có một em bé bị câm thì khóc nức nở. Dỗ dành mãi thì em ra dấu
cho biết: “Em mới vào trung tâm này mấy ngày, nên rất nhớ cha mẹ.
Thấy các cô chú đến thăm, em mủi lòng, thèm được về lại với gia đình”.
Hình ảnh những em bé tật nguyền, mù lòa, mồ côi, sinh họat trong
những căn chòi lá làm lòng chúng tôi se lại. Nhiều trường hợp thật
đáng thương. Có em, ở tận ngoài Bắc, cha mẹ không đủ khả năng nuôi
dưỡng nên gửi vào trung tâm này. Em Nguyễn Thị Nương, 15 tuổi, quê ở
Nam Ðịnh, bị mù bẩm sinh, gia đình có 4 anh em, cha mẹ làm ruộng,
nhà nghèo khó tâm sự: “Nếu em được sáng mắt, đó là một hạnh phúc lớn
lao nhất. Em sẽ tình nguyện ở mãi trung tâm này để chia sẻ, giúp đỡ
những bạn cùng cảnh ngộ và làm những công việc ý nghĩa. Còn như, em
không có lại được ánh sáng thì em cũng biết ơn những ân nhân đã quan
tâm đến số phận mù lòa hẩm hiu của các em”. Còn em, Trịnh Văn Quân
13 tuổi, ở Hà Tây, vừa bị ngọng, vừa bị mù, ước mơ được làm thầy
giáo để dạy những em mù. Khi nghe một em mù hát bài “Quê Hương” thơ
Ðỗ Trung Quân, nhạc Vũ Hoàng và thổi sáo bài “Lòng Mẹ” của cố nhạc
sĩ Y Vân khiến chúng tôi rưng rưng một nỗi buồn. Cuộc sống này, ai
cũng mong những điều tốt đẹp. Hãy cho những người bất hạnh có một
đời sống an nhiên.
Chuyến đi lần này, Hội chúng tôi thật vất vả. Phải đi cả ngày lẫn
đêm để đến 17 tỉnh thành cho kịp thời gian ấn định mổ mắt. Vừa từ Mỹ
đáp máy bay xuống phi trường Tân Sơn Nhất, liền mấy tiếng sau, chúng
tôi đi xe ngay lên Kontum. Có người tóc hoa niên như anh Nguyễn Vĩnh
Nghiệp, dù thấm mệt nhưng vẫn vui. Nghĩ đến những người mù sắp được
sáng mắt, lòng chúng tôi tràn ngập niềm hân hoan.
Ðến Kontum, cũng là thị xã miền cao, nhưng khác với Pleiku - đất đỏ.
Kontum lại là vùng đất trắng, có sông Dakla chảy ngược. Nơi đó,
những người dân miền ngược, miền xuôi đang hy vọng từng ngày có lại
ánh sáng. Chúng tôi cố gắng để Kontum và 7 tỉnh miền Trung được xóa
mù trong thời gian sớm nhất, như tỉnh Gia Lai đã làm lễ công bố xóa
mù cho 1976 người trong tỉnh vào đầu tháng 9/2004 vừa qua.

Hình ảnh em Lương Quốc Khánh, 2 tuổi, ở xã Ngọc Vang, huyện Ðắc Hà,
tỉnh Kontum, bị mù bẩm sinh có thể chữa được, nhưng mẹ cháu nghèo
nên đành đau lòng chấp nhận sự tật nguyền của con mình. Hiểu hoàn
cảnh và nỗi đau của người mẹ, nên chúng tôi đã thu xếp với bác sĩ
Dương Thị Thanh Liêm ở bệnh viện tỉnh đưa cháu về thành phố chữa.
Ðôi mắt của cháu rất dị thường, một màng xanh phủ kín tròng mắt. Cái
màu xanh đã cướp lấy ánh sáng của cháu. Cái màu xanh nghiệt ngã, chứ
không phải màu xanh hy vọng mà cháu đón nhận. Trường hợp này, bác sĩ
Liêm cho chúng tôi biết: “Tỉnh có nhiều bé bị mù bẩm sinh. Một số có
khả năng giữ lại thị lực để chữa trị, nhưng gia đình lại không có
điều kiện vật chất”. Bác sĩ Phạm Súy, Giám đốc bệnh viện tỉnh, mong
muốn trong năm nay Kontum sẽ được xóa mù. Ông nói: “Hầu hết bệnh
nhân khi được sáng mắt, họ khóc, họ mừng rỡ. Họ như người chết được
sống lại, nhiều trường hợp rất tội nghiệp”.
Ðợt mổ mắt lần này, chúng tôi đã phẫu thuật cho những cụ bà, cụ ông
như bà Nguyễn Thị Thanh, 96 tuổi, ở huyện Năm Căn, tỉnh Cà Mau. Bà
Dương Thị Kìm, 85 tuổi, ở huyện Cả Nước, tỉnh Cà Mau. Bà Nguyễn Thị
Bảy, 104 tuổi, ở huyện Châu Phú, tỉnh An Giang. Ông Văn Tấn Bài, 85
tuổi, ông Lê Chỉnh cùng ở xã Phú Hiệp, huyện Tuy Hòa, tỉnh Phú Yên …
Tất cả các cụ đều có một lời phát biểu tương tự: “Già rồi, chết là
nay mai thôi, nhưng chết mà không được nhìn thấy con cháu thì buồn
lắm. Sáng mắt rồi, mai chết cũng xong”.
Tâm trạng của người mù thật bi thảm, họ đối diện với bóng tối, với
màn đen sâu thẩm. Thử tưởng tượng, khi chúng ta nhắm mắt một vài
phút. Và tưởng chừng, ánh sáng sẽ không bao giờ đến nữa, chúng ta sẽ
đau khổ biết chừng nào. Niềm hy vọng mong manh của những người mù là
trông đợi vào y học, vào sự tận tâm của bác sĩ và cũng chính là lòng
nhân ái của chúng ta, của những người có lòng, có khả năng giúp đỡ
họ. Hội Giúp Người Mù tuy mới thành lập, và chỉ một vài lần tuyên bố
ý định thực hiện chương trình “Khơi Nguồn Ánh Sáng” cho 350 ngàn
người mù nghèo bị đục thủy tinh thể tại Việt Nam trước đông đảo khán
giả trong những buổi tổ chức văn nghệ tại San Jose. Hội chưa phát
động những cuộc gây quỹ sâu rộng, nhưng đã đạt được kết quả nhanh
chóng nhờ vào tấm lòng hảo tâm của nhiều người và nhóm “Hướng Thiện”
khởi xướng thành lập Hội.
Vững niềm tin là phương châm mà Hội đề ra. Số bệnh nhân mù có lại
ánh sáng mỗi lúc mỗi nhiều hơn. Và số ân nhân giúp đỡ ngày càng
nhiều hơn. Tôi còn nhớ câu nói của một bệnh nhân, ở Bình Ðịnh: “Ráng
lên con, cố gắng lên con. Công đức không phải là sự tính toán mà là
điều mình đã đem lại niềm vui, hạnh phúc cho người khác.

Mỗi chuyến đi. Mỗi việc hướng thiện, tâm tư tôi nặng trĩu. Tình cảm
giữa người với người. Con sông quê hương êm ả lời ru hiền của mẹ.
Mảnh đất thân yêu hình cong chữ S đang từng bước đưa chúng tôi đến
gần với những người khốn cùng. Từ Ải Nam Quan đến mũi Cà Mau, cảm
nhận thật thân thiết. Ðêm ở Cà Mau, Bạc Liêu, Sa Ðéc, Kiên Giang,
Cần Thơ, Ðồng Tháp nghe những câu Dạ Cổ Hòai Lang, nhắc lên một nỗi
nhớ. Ðêm của thân ái bên nhau, ngồi hàn huyên cùng những vị lương y
kể về những cuộc phẫu thuật. Ðêm ở Phú Yên cùng Quang Dũng, Hồng
Ngọc, Thanh Bạch, Xuân Hương, Nguyễn Phụng Thiều, Công Chánh, Thùy
Nga … tham dự đêm văn nghệ từ thiện. Ðêm ở Nha Trang, Ðà Lạt, Phan
Rí, Qui Nhơn, Quảng Nam, Huế, Quảng Trị, Ðông Hà cùng bạn hữu ngâm
những vần thơ đậm nét miền Trung. Ðêm ở Mũi Né cảm nhận:
“Hôm nay anh về Mũi Né
Hoa nở trên đại dương
Nhìn ra mặt biển rộng
Ta thấy người ta thương”
Hình ảnh của người dân miền Trung mộc mạc, lam lũ, thật thà thể hiện
qua mỗi huyện lỵ. Nhiều người không muốn nói, chỉ khóc để bày tỏ
niềm vui khi được sáng mắt. Một Sư cô ở huyện Diên Khánh, tỉnh Khánh
Hòa mù bao nhiêu năm nhưng vẫn chưa có điều kiện chữa trị. Sư cô cho
biết: “Ðoàn bác sĩ mổ mắt nào đến Sư cô cũng lo cho các đệ tử trước,
riêng Sư cô hôm nay mới được mổ”. Tại đây, chúng tôi có dịp khám mắt
cho một bệnh nhân có người thân ở San Jose yêu cầu chữa trị, nhưng
cháu bị giác mạc nên phải đưa về bệnh viện thành phố. Ở Ninh Hòa,
chúng tôi thật quyến luyến khi chia tay. Các bệnh nhân ở đây bịn rịn
không muốn cho đoàn đi. Họ xem chúng tôi như những người thân. Trả
lời câu hỏi của đài truyền hình Khánh Hòa, anh Nguyễn Công Chánh cho
biết: “Tôi nghĩ, người Việt Nam nào cũng có tinh thần tương thân
tương trợ, nhưng do điều kiện xa xôi nên chưa có cơ hội. Chúng ta
nên khích lệ, để họ giúp đỡ nhiều hơn cho đồng bào nghèo khổ, khuyết
tật trong nước”.

Trở về lại bệnh viện mắt thành phố, nơi đó chị Nguyệt đã đưa 4 Sơ,
dòng Chúa Quan Phòng, Cần Thơ lên chữa trị. Sơ Trần Thị Hòa, 72 tuổi
bị mây cườm 5 năm qua chưa có điều kiện chữa trị. Sơ nói: “Từ khi bị
mây cườm, Sơ không còn phục vụ được nên phải về hưu, buồn lắm”. Còn
Sơ Trần Thị Lộc, 76 tuổi đã về hưu từ lâu: “Ba năm nay Sơ bị mù
không có tiền chữa trị nên đành phải chờ. Hôm nay, Sơ cảm ơn các con
đã giúp cho các Sơ”. Bà Lê Thị Nghĩa, 61 tuổi, họ đạo Phụng Từ, ao
ước được sáng mắt để nuôi mẹ già 91 tuổi, bà nói: “Tội nghiệp bà già,
bả chỉ lết không hà! không ai chăm sóc hết. Tôi muốn sáng mắt để
nuôi bả”.
Biết bao nhiêu tình cảnh chúng tôi đã gặp. Người sáng mắt nuôi người
mù là điều đương nhiên. Nhưng cũng có người mù nuôi người sáng mắt.
Có một gia đình ở huyện Ba Tơ, tỉnh Quảng Ngãi, cả nhà 4 người đều
bị mù nên phải buộc dây lại với nhau và sống trong một không gian
chật hẹp để nâng đỡ lẫn nhau.
Gần 2 tháng qua, từ ngày 15/8/2004, chúng tôi đã giúp phẫu thuật cho
3000 người mù nghèo tại Việt Nam. Có dịp bày tỏ, chúng tôi đều nói:
“Là người Việt sống xa quê hương. Dù ở nghìn dặm xa xôi hay trên đất
nước mình, chúng tôi vẫn ấp ủ những tình cảm và hằng mong góp phần
xoa dịu niềm đau của những người kém may mắn”.
Ngày trở lại Mỹ đã đến. Ðoàn chúng tôi tạm chia tay. Nhớ hình ảnh em
bé câm khóc nức nở, em bé mù, hát cho mẹ về với con, tôi thấy lòng
xốn xang. Tự nhiên, tôi muốn khóc, khóc thật nhiều.
đỗ vẫn trọn
|