Ngọc Lan, nỗi yêu dấu không thật
đỗ vẫn trọn
Ngọc Lan, tiếng hát như sương
mong manh, người nữ ca sĩ được
nhiều yêu mến đă trút hơi thở cuối cùng vào
lúc 8 giờ 25 phút sáng ngày 6 tháng 3 năm 2001 tại bệnh
viện Vencor, Cali.
Liên tiếp nhiều ngày
qua, hầu hết trên các làn sóng điện đều phát
thanh những bản nhạc do Ngọc Lan tŕnh bày. Ai
cũng thương tiếc cho người nữ ca sĩ
“Hồng nhan bạc mệnh” này. Nhiều thính giả
nghẹn ngào khóc thương Ngọc Lan trên đài phát thanh
Sài G̣n. Tiếng hát buồn, khuôn mặt buồn, đôi
mắt buồn của Ngọc Lan càng làm cho mọi
người buồn hơn. Lại thêm một cái tang
lớn cho sinh hoạt nghệ thuật tại hải
ngoại.
Ngọc Lan sinh năm 1956, tại Nha Trang, tên
thật là Maria Lê Thanh Lan, định cư tại Minnesota,
Hoa Kỳ vào năm 1980. Năm 1981, v́ không chịu nổi
cái khí hậu lạnh buốt ở đây, nên Ngọc Lan
cùng gia đ́nh dọn về quận
Những t́nh khúc: Nha Trang
Ngày Về, Tháng Sáu Trời Mưa, C̣n Chút Ǵ Để
Nhớ, Trúc Đào, Tuyết Rơi, Sans Toi, Nếu Một
Mai Em Sẽ Qua Đời… là những t́nh khúc mà Ngọc Lan
đă êm ả đi vào ḷng người bằng giọng hát
ngọt ngào mang nỗi buồn sâu kín.
Tang lễ của Ngọc Lan được
cử hành lúc 10 giờ sáng thứ Bảy ngày 10 tháng 3
tại thánh đường Thánh Linh, thành phố
Nhiều
người đă khóc ngất. Không khí thật buồn bă,
xúc động. “Cách đây mấy năm, chị của
Ngọc Lan là nhà văn nữ Lê Thao Chuyên, cây bút trên một
bàn viết lữ thứ đă cùng chung với tôi nhiều
tác phẩm, bị chết thảm bởi một viên
đạn oan nghiệt, mà sát nhân là một tên cướp
người Mỹ da màu. Những ḍng chữ gửi người
bạn văn quá văng đượm màu tang tóc vẫn c̣n âm
vang trong tôi.”Mưa sa, giăng phủ một màu tang,
tiễn người, tiễn những ḍng văn
chương thôi ngưng lại, trong cơi khác sẽ cùng
tận. Có thiên khúc trường ca về biển đông.
Cơi a t́ xa lắc, cơi dương gian phiền muộn.
Bàn
viết lữ thứ sẽ không cùng ghép, không cùng chung, không
cùng một gịng đôi, không cùng một tác phẩm. Bàn
viết đă rời xa tên gọi Lê Thao Chuyên, tên gọi
của những ngày đầu nơi sân trường
Nằm đây, hơi ẩm quanh ḿnh.
Nghe mưa phố núi nḥa xanh nẻo mù
Mưa bản thổ. Mưa Pleiku
Thương anh nơi cơi phiên du mỏi ṃn
Anh xa xôi vẫn thật gần
Dốc sương em vẫn bên
đường ngủ ngon
Xin b́nh an giấc nữ thần
Trong mưa có tiếng thạch cầm ru em
Đời
sống có phải rồi cũng hợp tan, tan hợp. Lê
Thao Chuyên sớm ra đi, bây giờ là Lê Thanh Lan cũng ra
đi. Tôi thật sự bàng hoàng. Ngọc Lan ra đi, mang
theo cái lạnh tràn đầy, se cóng. Ngọc Lan của
nhiều năm trong căn bệnh ngặt nghèo, Ngọc Lan
của nhiều tháng chống chọi với tử
thần, sống, chết từng giờ trong bệnh
viện. Tôi nhớ Ngọc Lan nơi Đỉnh Thiêng,
của 81, của những ngày bơ vơ trên đất
lạ mà tôi đă viết.
“Giọng hát của nàng đă tách rời
những cây cổ thụ, mở ra những chất
ngọt nồng. Từ trong tiếng hát nàng, tôi cảm
nhận những cảm xúc thầm lặng, những sâu kín
nhất của một tâm hồn. Tiếng hát Ngọc Lan
duy nhất ở lại trong tôi những bâng khuâng khắc
khoải, đêm huyễn hoặc chợt hiện, mang
đến những kỷ niệm ấm áp cho một tâm
hồn cô độc trong đêm sương lạnh,
tiếng hát mở ra những bờ bến mới. Đêm
và ngày. B́nh minh và hoàng hôn. Tiếng hát từ một biển
đông cất lên mang một hoài băo, một quá khứ êm
đềm, nhẹ nhàng chợt đến. Sự tuyệt
vời trong âm nhạc, sự kỳ diệu nơi
giọng hát, Ngọc Lan. H́nh dung, những buổi tối
cuối đông, lang thanh trên những triều dốc trong
giá buốt, ngang qua những ngôi nhà cao, thấp, chợt
một âm thanh văng vẳng từ xa vọng lại,
như réo gọi, như t́nh tự cùng cỏ cây, như
một thông điệp của Thượng đế cho
những reo vui vỗ cánh. Ở tận cùng khắp,
giọng hát nàng trải đều trong suốt, phẳng
lặng, tinh mơ. Nghe Ngọc Lan hát, ngắm nh́n con
người nàng như một bức họa, với dáng
người mảnh khảnh, với đôi mắt đen
buồn ướt sũng, từ giọng hát đến
nhân dáng. Ngọc Lan đă có một vẻ riêng, thế
giới của nàng là những giấc mơ dịu dàng.
Ngọc Lan, người ta đề cập
đến nhan sắc nàng, đến nét kiêu bạc của
một loài hoa sắc hương tinh khiết, nhưng
người ta đă quên đằng sau cái nhan sắc kiêu
bạc đó, chỉ là một trái tim nhũng mềm gió
lộng. Đằng sau cái nhan sắc phong nhụy kia,
chỉ là một hồn nhỏ, mưa, nắng,
tương tư.
Ngọc Lan, chưa là một nhan sắc
rực rơ ở tiền trường. Ngọc Lan cũng
chưa là một giọng ca dội cuốn năm châu.
Nhưng Ngọc Lan, từ nhan sắc đến giọng
ca của nàng đă thật sự trở thành giấc
mơ thầm kín, trở thành ao ước ngọt ngào, kín
lặng của những hồn trai, của những
cửa gương thanh niên, vào đời, hăm hở
bước chân đi.
Nghe Ngọc
Lan hát, tôi nhớ đến những năm tháng ở quê
nhà, ở một chân trời, một bờ bến,
phẳng lặng, b́nh thản như những buổi
chiều êm ả trôi qua mang theo những cơn gió nhẹ
mỏng hạt sương mai, ḥa tan trong những tia
nắng reo vui, hân hoan ca khúc b́nh minh. Những chợt
đến trong đời sống tự nhiên, không
gượng gạo. Thế giới được mở
ra rộng lớn, những ước mơ cao đẹp,
những đời sống vốn b́nh thản và giản
gị. Am nhạc quả thật có một sức mạnh
ghê hồn, kỳ bí, âm nhạc chuyên chở từ chốn
này sang nơi chốn khác, thâm nhập trong cơ thể, ḥa
tan trong máu óc, xương, tủy. Am nhạc tự nó đă
trở thành màu sắc, huyền hảo, với nhạc khí
là công cụ cho người nhạc sĩ, với cung
bậc thanh âm đ̣i hỏi sự tài hoa của người
nhạc sĩ hợp cùng ca sĩ tạo nên yếu tố
quyết định, một phối ngẫu tuyệt
vời của trời, đất. Am nhạc quyến
rũ mọi người, mọi lứa tuổi. Am nhạc tạo sự thân
thiện, gần gũi với tha nhân với bằng
hữu, dẫn dắt mọi người t́m đến
nhau và cũng tạo sự chia xa, cách biệt. Am nhạc
phá vỡ những kiên cố, len lỏi xâm nhập
đời sống, đem sự tươi mát cho tâm
hồn, cô đọng những phiền muộn sầu năo
đắm ch́m trong lang thang cùng tận. Ngọc Lan,
người nữ ca sĩ khả ái nhất của sinh
hoạt tân nhạc hải ngoại, hương thơm
của những đời lưu vong, tiếng hát thánh thót
của những tâm hồn phiêu bạt. Trong đời
sống ly hương, chúng ta đă mất mát quá nhiều.
Chúng ta phải giă từ những ǵ yêu dấu và thân
thương nhất, ai trong chúng ta cũng đều mong có
một tâm hồn thật quê cũ. Ngọc Lan, là một
trong những biểu tượng. Người con gái đó
đến từ biển Đông, từ nửa ṿng quay
của địa cầu, từ ngh́n dặm mù khơi,
vẫn c̣n có được một trái tim rất Việt
Tất
cả. Tất cả, đều là hư vô, đều là
nhân ảnh. Ngọc Lan đă về một cơi khác, âm u,
buồn bă. Miền thùy dương cát trắng dường
như đang thổi những điệu sầu. Tài hoa –
bạc mệnh. Tôi đă có nhiều liên hệ mật
thiết với Lê Thao Chuyên, với Ngọc Lan. Hai chị
em, một là cây viết, một là tiếng hát. Cả hai
đều là những tài năng hiếm quư. Hai nhan sắc
vắn số – bạc phần.
Tôi
thấy một nỗi u tịch, viết những ḍng
chữ này như một điếu văn gửi
đến người quá cố, rưng rưng một
nỗi buồn, ḷng xót xa, giọt lệ cũng vừa
chảy. Vĩnh biệt. Vĩnh biệt Ngọc Lan!
đỗ vẫn trọn