Thư gửi tác giả Mưa Phố Núi

cỏ hoang

 

Và rồi, sau miền khuất che thầm kín của mảnh chăn hồng có làn nhung êm mướt. Tôi đă không c̣n bâng khuâng bởi một lần gặp gỡ giữa tôi và chàng nữa, mà rất nhẹ nhàng, như cánh lá rơi xuống trong đêm tối. Tôi cũng đă âm thầm rơi xuống miền bẫy rập rất dịu dàng của chàng. Tôi yêu chàng như ḍng định mệnh bất di, bất dịch. Ḍng định mệnh có tâm tư tôi trải dài theo đời sống lốc xoáy, nhiều ưu tư của chàng. Ḍng định mệnh có tôi làm ma đêm.

Viết thư cho chàng bằng mực tím. Có tôi lăng mạn nghiêng đầu, gơ tay, nắn nót chép từng ḍng thơ tôi lên giấy trắng tặng chàng. Và như thế đó! Tôi yêu chàng, chẳng một lần cúi nh́n suy tính. Tôi mở tung mọi cánh cửa trong căn pḥng tôi u tối, đón chàng làm gió, xua đi bụi bặm trên từng tế bào đầy chín xúc cảm của tôi. Tôi mời chàng làm nắng, thắp sáng pḥng tôi từng buổi sáng mùa đông, sưởi ấm pḥng tôi từng đêm khuya lạnh giá. Tôi yêu chàng sôi nổi như cơn giông cuối hạ, và chàng bước vào miền đất yêu thương của tôi dịu dàng như vệt nắng mai in trên nền áo lụa nơn. Chàng đánh thức dậy trong tôi niềm xôn xao kỳ diệu của một đời đàn bà b́nh thường. Và tôi đó! Bằng ḷng trỗi dậy trong ánh mắt chàng đen thẳm chất nhung ấm dịu, sau bao nhiêu tháng ngày yên nghỉ.

Tôi gặp chàng mùa đông. Tôi yêu chàng mùa đông. Tôi mặc áo choàng rộng ủ kín trái tim có tên chàng trong đó. Tôi ban ngày rộn ràng chim hót. Tôi ban đêm hé mở nồng nàn như nụ hoa quỳnh, phơi bày nhung nhớ của tôi trong vùng không gian đen thẳm. Tôi trên giấy, tôi mở tim tôi cho chàng. Tôi trong cơi thực, bối rối như những hạt mưa bụi, bay loăng nhạt trong gợn gió mùa đông, những khi tôi gặp chàng. Tôi trên giấy, lăng mạn như cánh hoa bông g̣n bay lơa xơa trong chiều ửng hạ, cuống quít đi t́m chàng. Tôi trong cơi thực, khép kín sau lớp áo ḍng đen lẩn khuất sau bức tường xám của tu viện im lắng. Tôi phản trung thực như màu trắng và màu đen. Và như thế đó, tôi yêu chàng.

Tôi yêu chàng, chẳng một lần t́m kiếm. Tôi yêu chàng, chẳng một lần giận dữ bởi những hụt hẫng, xanh xao của tôi. Tôi lo lắng nghe đời nhắc đến tên từng người đàn bà đă trải qua với chàng bằng nụ cười lănh đạm. Bởi t́nh yêu mà tôi mang đến chàg, tôi không cho phép bất cứ một ư nghĩ tù đọng nào khiến vẩn đục đi cái t́nh cảm trân quư đó của tôi. Nếu có vấn vương, th́ chỉ là một giận hờn rất đẹp. Giận hờn cho đầy thêm bàn tay nắm bỏng ran cảm xúc. Cho ngọt ngào thêm một lần cúi xuống, một lần cho đi. T́nh yêu tôi mang đến chàng trong vắt như viên thủy tinh. Đậm đà như những viên ô mai. Những viên ô mai tôi ngậm ngọt trong miệng, trên từng tế bào nhảy cảm của lưỡi khi tôi nhớ chàng ray rứt. Có những khi vụt nh́n lại một đoạn đời chẳng ra sao đă qua của tôi. Tôi tiếc tôi cho chàng ở một lần cúi xuống chẳng c̣n trọn vẹn những điều tinh khiết nhất. Tôi tiếc tôi cho tôi. Sao tôi đă ngu ngơ, lăng phí đi những ngọc ngà, tươi mát của một đôi mươi ngon như quả chín. Quả chín tôi có vết răng của một loài sâu cắn hằn lên đó, khiến ngậm ngùi măi một ẩn khuất mặc cảm, khiến đau xót măi một ǵn giữ chẳng thủy chung.

Rồi mùa hạ đến, tôi vẫn hồn nhiên rong chơi trong những ngày hực nắng. Tôi vẫn hồn nhiên yêu chàng trên con đường một chiều của tôi. Tôi vẫn nghiêng đầu, th́ thầm những buồn vui của tôi trên giấy trắng gửi đến cho chàng. Đời sống chung quanh tôi có những khi băo dữ, có những lúc hiền lành, th́ tôi vẫn chẳng thay đổi ánh nh́n của tôi về chàng. Bởi chàng trong tôi chính là một Việt Nam, một da vàng, một ḍng máu đỏ, một mái tóc đen. Là những đêm tối ủ đầy hương dạ lư của những khóm vườn thân thuộc. Chàng trong tôi là hạt cơm trắng, dẻo mềm trong miệng thơm, là bát canh rau mộc mạc của một quê ngoại nghèo nàn, là cánh áo thư sinh, trắng ngần những mộng mơ được ấp ủ nồng nàn như trân bảo, êm ả như câu hát ru em khiến buồn ngủ giữa cơn chiều rựng đầy hơi khói bếp. Tôi yêu chàng bởi những xúc cảm sâu thẳm của miền tâm tư ươm đầy hơi ấm về một quê hương xa cách mịt mùng, mà tôi bắt gặp được nơi chàng. Tôi yêu chàng không màu mè, không tô vẽ. Tôi yêu chàng chẳng từ những phù phiếm chung quanh. Chẳng bằng những quyến rũ hực nồng nhục cảm. Tôi yêu chàng rụt rè như một thiếu nữ mới lớn rụt rè nơi đầu đường, nơi cuối ngơ. Tôi nhớ nhung chàng như một nhớ nhung Việt Nam ẩn khuất, thầm kín ở một hàng rào xanh mướt những dây mồng tơi, ửng những trái mồng tơi chín tím. Tôi nhớ nhung chàng như cách ngăn từ một vách ván mong manh mà chẳng bao giờ vượt qua được – như những câu thơ hiền ḥa, ủ kín một xôn xao đến quắt… “nhớ quá làm sao biết ngơ t́m…”

Và ngơ t́m vẫn có đó… như ngơ t́m chàng thênh thang thế đó mà tôi vẫn bâng khuâng… vẫn rụt rè. Vẫn nhớ quá một ngơ t́m không thấy mặt.

Tôi yêu chàng từ những mất mát của miền quê hương tả tơi, bươn chải của tôi. Chẳng phải từ ánh đèn sân khấu tím ngắt những ngậm ngùi t́nh tự. Chẳng phải từ những mất mát của một bàn tay đang nóng bỏng trên sàn nhảy in hằn vết nhọn xa hoa của những gót giày vui thú, chẳng phải từ một thương xót đọa đày nào mang nặng những nỗi buồn nhục thể trong đó, chẳng phải từ những ước mơ không bao giờ được đáp ứng đầy đủ bởi một đời t́nh ái vốn dạn dầy những dọc ngang vương vấn. Mà tôi yêu chàng từ những ủ ê, nghèo khó của nhiều kiếp người trên miền quê hương hạn hẹp của tôi. Miền quê hương được chơi bóng chuyền qua những ḷng bàn tay phù thủy của ngoại nhân. Miền quê hương nuôi đầy trái ngoan thiếu nữ trên những nhánh đời mộc mạc, bỗng chốc đă thối rửa bởi cơn mưa sái mùa kéo về chẳng báo trước. Tôi yêu chàng, bởi tôi muốn được đau xót cùng chàng chung một quê hương, chung một ngôn ngữ, chung một một tan vỡ tận cùng của kiếp nhân sinh.

Và như thế đó! Lăng mạn tôi yêu chàng. Đau xót tôi yêu chàng. Nhung nhớ tôi yêu chàng. Trong thô bỉ của đời sống, tôi yêu chàng. Trong khốn cùng của ư tưởng, tôi yêu chàng. Trong dạn dầy của quê hương tôi yêu chàng. Trong đẹp đẽ của một ước mơ, tôi yêu chàng – bởi chàng trong tôi vĩnh viễn là màu đất đỏ u uẩn của miền cao nguyên nắng, gió. Là mùa mưa hối hả của những chiều đầu hạ, của những trưa cuối hạ. Là những cánh đồng cỏ xanh tươi chưa bị thuốc khai hoang tàn phá. Là những mảnh đời thiếu nữ chưa rách bươm bởi bàn tay gai nhám của đời sống cấu cào.

T́nh yêu tôi mang đến chàng, chẳng cầu kỳ bởi một hoài băo cao cả nào. Chẳng trang trọng bởi một quang gánh nhân nghĩa nào - chỉ b́nh thường như cơn đói khiến ngoạc một cơn khóc trên môi trẻ thơ tím lịm - chỉ b́nh thường như cơn bệnh già lây lất trong những đôi mắt chẳng c̣n tinh anh – b́nh thường như một thiếu thốn quen thuộc trong đời sống chẳng bao giờ đầy đủ.

T́nh yêu tôi mang đến chàng b́nh thường như một tận tụy vợ chồng. Tôi muốn được cúi xuống nâng chàng trong cơn đau ốm nghiệt ngă. Tôi muốn được ngẩng mặt cười khúc khích cùng chàng trong một hạnh phúc rất đơn sơ. Tôi muốn được cùng chàng rơi nước mắt khi đời sống có trở mặt quật ngă chàng thảm thương, hay khi ḷng người cởi mở, tôi cũng muốn được cùng chàng đan tay đi vào miền tŕu mến đó, cho tôi được biết, tôi c̣n nguyên vẹn là người đàn bà Việt Nam, cho tôi được biết, tôi c̣n có được một yêu thương Việt Nam trọn vẹn, cho tôi được biết, tôi vẫn c̣n đủ một tận tụy của một đời Việt Nam. Và cuối cùng, cho tôi được biết, tôi vẫn c̣n mang trong tôi đủ một chịu đựng đằm thắm của ḍng máu Việt Nam chẳng bao giờ ngưng nghỉ qua từng tế bào nhỏ bé.

 

Copyright © 2009 Vienthao Media. All rights reserved. Designed by Sonny Le